Girly
  • Trang chủ
  • Bài viết nổi bật
  • Tâm sự
    • Gia đình
    • Tản mạn sống
    • Thơ
    • Tình yêu – Tình bạn
    • Tôi kể
    • Truyện
  • Radio
  • Cuộc thi viết
  • Review sách
  • Đăng bài viết
Không có kết quả
Xem tất cả kết quả
  • Trang chủ
  • Bài viết nổi bật
  • Tâm sự
    • Gia đình
    • Tản mạn sống
    • Thơ
    • Tình yêu – Tình bạn
    • Tôi kể
    • Truyện
  • Radio
  • Cuộc thi viết
  • Review sách
  • Đăng bài viết
Không có kết quả
Xem tất cả kết quả
Girly
Không có kết quả
Xem tất cả kết quả
Trang chủ Tâm sự Gia đình

Về nhà với mẹ

04/05/2022 - 14:08:42 (GMT+0700)
trong Gia đình
Share on FacebookShare on Twitter

Mẹ của chúng ta ấy mà, đã giành hết tuổi xuân để nuôi dạy con cái, đến khi chúng ta lớn lên mẹ cũng vẫn không quên dõi theo chúng ta mỗi bước chân, luôn là chỗ dựa vững chãi nhất để ta dựa vào lúc mệt mỏi, luôn là nơi bình yên nhất ôm lấy chúng ta khi đớn đau. Mẹ ấy mà, đã dùng cả cuộc đời để yêu thương chúng ta..

Hôm nay mẹ gọi tôi về nhà sau bao ngày lang thang ngoài đường đời xuôi ngược. Và thế là tôi mang cái thân xác héo khô, cái linh hồn thương tổn và một trái tim chằng chịt vết thương về nhà với mẹ.

Có thể bạn thích

“Êm ả lời ru” – Mẹ và mùa “không vui”

“Êm ả lời ru” – Mẹ và mùa “không vui”

06/05/2022
“Êm ả lời ru” – Tuổi 20 viết cho người mẹ của bao năm tháng qua

“Êm ả lời ru” – Tuổi 20 viết cho người mẹ của bao năm tháng qua

06/05/2022

Mẹ chẳng bảo về nhà làm gì hay có chuyện gì quan trọng chỉ bảo rằng về nhà mẹ muốn gặp con mà thôi. Nhưng tôi hiểu mẹ đã biết đứa con gái của mẹ đã sắp không chống chịu nổi hết những sóng gió ngoài kia rồi, mẹ biết con gái của mẹ đang chịu những tổn thương mà chẳng thể cùng ai giải bày được, mẹ biết đứa con gái của mẹ lúc này cần có người chở che và an ủi. Mẹ của chúng ta ấy mẹ, luôn như vậy, luôn biết hết, thấy hết, hiểu hết những điều chúng ta làm, chúng ta chịu nhưng chưa bao giờ nói ra chỉ âm thầm lặng lẽ cạnh bên, lúc thật sự cần mẹ sẽ xuất hiện.

Xem thêm:  “Êm ả lời ru” – Lời chưa nói…

Tôi về nhà, thấy vài sợi tóc bạc lất phất trên mái đầu của mẹ, bấy giờ tôi mới nhận ra mẹ đã già thật rồi nhưng tôi thì lại chẳng lớn được bao nhiêu, cứ luôn làm mẹ phải lo lắng, phải bận lòng. Từ khi biết tự lập, tôi không hay về nhà cũng chẳng hay gặp mẹ, chỉ toàn rong ruổi nay đây mai đó với những mớ công việc hỗn độn. Nhưng thời gian của mẹ dường như chỉ để dõi theo tôi, mỗi ngày vẫn đều đặn gọi điện dặn dò chuyện ăn uống, nghỉ ngơi. Vậy mà mỗi lần nói chuyện với mẹ tôi cũng không hỏi han được mẹ dâm ba câu, chỉ toàn dạ thưa rồi tắt máy. Tôi nhận ra mình chẳng còn như lúc nhỏ nữa, cứ luyên thuyên bên tai mẹ suốt ngày hết chuyện này đến chuyện khác. Nhưng tôi trong mắt mẹ thì mãi vẫn là một đứa trẻ hoài chẳng chịu lớn, mẹ luôn là người sẵn sàng để lắng nghe tôi mọi lúc.

Hôm nay tôi về, mẹ vẫn là ở trong căn bếp nhỏ lui cui nấu vài ba món mà tôi thích, bao nhiêu năm rồi mùi vị mẹ nấu vẫn ngọt ngào như thế, bao nhiêu năm rồi mẹ vẫn còn nhớ tôi thích ăn gì, không ăn được gì dù đã từ rất lâu tôi không về nhà ăn cơm. Cả một ngày tôi quấn quýt bên mẹ, mẹ kể cho tôi biết bao nhiêu là chuyện vui, chuyện hạnh phúc ở nhà, nhưng mẹ lại chưa một lần hỏi đến cuộc sống bên ngoài của tôi có khó khăn không, có vất vả không. Chẳng phải vì mẹ không quan tâm đâu mà là mẹ đã thừa biết hết rồi, cần gì phải hỏi để tôi thêm bận lòng nữa.

Xem thêm:  Nhà là nơi…

Rồi mẹ lại kể về những ngày tôi còn nhỏ, lúc mới bắt đầu tập nói, tập đi mẹ đã cực nhọc nhưng cũng đã hạnh phúc biết bao. Rồi đến khi tôi lớn lên chút nữa thì cứ quấn lấy mẹ cả ngày, chí chóe bên tai như một con chim chích. Rồi đến khi tôi đã trưởng thành, đủ lông đủ cánh để rời xa vòng tay của mẹ thì lại đi chẳng chịu về nữa. Mẹ bảo thà rằng tôi cứ bé hoài như thế để mẹ chở che, để mẹ bảo bọc, cứ ở bên mẹ suốt ngày nhưng lại không tổn thương. Mẹ bảo rằng thà rằng tôi cứ như lúc bé nói hết những điều mình nghĩ trong lòng còn hơn bây giờ một mình chịu đựng. Tôi thấy trong mắt mẹ là cả một trời yêu thương và đau lòng. Nước mắt chực trào và tim bắt đầu nhức nhối.

Và rồi theo nước mắt những đớn đau mà tôi chịu, những nhọc nhằn mà tôi mang tôi đều đã nói với mẹ. Mẹ luôn nói với tôi rằng khi có những chuyện không thể nói được với ai, không thể khóc với ai thì hãy về nhà nói với mẹ, dù có lúc mẹ không làm được điều gì nhưng mẹ sẽ luôn lắng nghe, mẹ sẽ luôn dỗ dành, mẹ sẽ luôn cạnh bên cùng vượt qua. Nên khó khăn hãy về nhà với mẹ.

Mẹ của chúng ta ấy mà, đã giành hết tuổi xuân để nuôi dạy con cái, đến khi chúng ta lớn lên mẹ cũng vẫn không quên dõi theo chúng ta mỗi bước chân, luôn là chỗ dựa vững chãi nhất để ta dựa vào lúc mệt mỏi, luôn là nơi bình yên nhất ôm lấy chúng ta khi đớn đau. Mẹ ấy mà, đã dùng cả cuộc đời để yêu thương chúng ta.

Xem thêm:  “Êm ả lời ru” – Món nợ cuộc đời

 

Theo Girly

BÀI VIẾT LIÊN QUAN

“Êm ả lời ru” – Mẹ và mùa “không vui”

“Êm ả lời ru” – Mẹ và mùa “không vui”

06/05/2022
“Êm ả lời ru” – Tuổi 20 viết cho người mẹ của bao năm tháng qua

“Êm ả lời ru” – Tuổi 20 viết cho người mẹ của bao năm tháng qua

06/05/2022
“Êm ả lời ru” – Có Má chờ con

“Êm ả lời ru” – Có Má chờ con

06/05/2022
“Êm ả lời ru” – Sau cùng là chữ “hiểu”

“Êm ả lời ru” – Sau cùng là chữ “hiểu”

05/05/2022

CHUYÊN MỤC

  • Tâm sự
  • Radio
  • Cuộc thi viết
  • Review sách

Bài mới nhất

  • Buộc mây trời để kiếm một cơn mưa
  • Chuyển nhà
  • Can đảm yêu, can đảm hạnh phúc
  • Tôi nhớ mình của năm ấy từng có một người thương!
  • Nếu con cần, hãy gọi ba

Tìm kiếm

Không có kết quả
Xem tất cả kết quả
Girly - Blog chuyện con gái chúng mình, nơi chia sẻ, tâm sự mọi chuyện.
  • Giới thiệu
  • Liên hệ
  • Điều khoản
  • Chính sách bảo mật

© 2022 - GIRLY.VN

Không có kết quả
Xem tất cả kết quả
  • Trang chủ
  • Bài viết nổi bật
  • Tâm sự
    • Gia đình
    • Tản mạn sống
    • Thơ
    • Tình yêu – Tình bạn
    • Tôi kể
    • Truyện
  • Radio
  • Cuộc thi viết
  • Review sách
  • Đăng bài viết

© 2022 - GIRLY.VN