Girly
  • Trang chủ
  • Bài viết nổi bật
  • Tâm sự
    • Gia đình
    • Tản mạn sống
    • Thơ
    • Tình yêu – Tình bạn
    • Tôi kể
    • Truyện
  • Radio
  • Cuộc thi viết
  • Review sách
  • Đăng bài viết
Không có kết quả
Xem tất cả kết quả
  • Trang chủ
  • Bài viết nổi bật
  • Tâm sự
    • Gia đình
    • Tản mạn sống
    • Thơ
    • Tình yêu – Tình bạn
    • Tôi kể
    • Truyện
  • Radio
  • Cuộc thi viết
  • Review sách
  • Đăng bài viết
Không có kết quả
Xem tất cả kết quả
Girly
Không có kết quả
Xem tất cả kết quả
Trang chủ Tâm sự Tản mạn sống

Nếu mùa xuân này không có con

29/04/2022 - 09:03:46 (GMT+0700)
trong Tản mạn sống
Share on FacebookShare on Twitter

“Con người thường không xem trọng những gì mình đang có, để đến khi không còn nữa lại quay về tiếc nuối, dằn vặt. Nước mắt lúc này cũng chẳng còn nghĩa lý, chi bằng ngẩng đầu bước tiếp, hoàn thành ước mơ còn dang dở hoặc làm lại từ đầu…”

Mấy mùa xuân trước, khi chim én gọi bày bay về tổ, con thường hỏi mẹ: “Én đâu lắm thế mẹ nhỉ?”, mẹ cười bảo rằng: “Én về với tổ ấm mùa xuân, báo hiệu cái tết sum vầy đó con”. Thuở nhỏ, tôi lơ ngơ chỉ biết xuân về thì được mang áo mới, dép mới, mọi thứ đều mới rồi vi vu hẹn hò cùng đám bạn, cứ thế mà biệt tăm khỏi nhà 3 ngày tết. Tôi chẳng quan tâm bố mẹ nghĩ gì, thậm chí còn nghĩ rằng bữa cơm đầu năm mùng 1 là sự ép buộc, 365 ngày qua ăn những bữa cơm gia đình không đủ sao mà cứ phải đợi tết để sum vầy. Mãi cho đến khi trưởng thành, tôi mới hiểu, từng phút giây ở bên gia đình là điều đáng quý nhất mà cả đời này, không có điều gì thay thế được. Bố mẹ cho sinh mạng, cuộc đời cho lẽ sống. Suốt gần nửa cuộc đời, tôi mới nếm trải được cảm giác cô đơn lặng mình giữa đất khách quê người. Có lẽ, khi đầy đủ trong nhung lụa hạnh phúc, người ta ít khi nào nghĩ đến khổ đau, nhưng khi chìm trong nghịch cảnh khổ đau, người ta lại mong ước nhiều đến hạnh phúc. Con người luôn tự lập ra những mâu thuẫn như thế!

Xem thêm:  Những điều chúng ta có là “duy nhất”

Ngày chia tay bố mẹ ở sân bay, tôi khóc như một đứa trẻ lên 3, tôi chưa từng nghĩ có một ngày mình phải xa gia đình đến nửa vòng trái đất, nhưng vì tương lai, vì sự kì vọng của bố mẹ, tôi chấp nhận đánh đổi sự yếu đuối, thách thức bản lĩnh của chính mình. Năm đầu xa nhà, chưa thích nghi được hoàn cảnh, gặp cái gì tôi cũng nhớ về gia đình ở Việt Nam. Mùa hoa anh đào nở rộ, tôi lại so sánh với cảnh mai vàng trước ngõ quê tôi; ăn một bữa sáng sang trọng, tôi rưng rưng nhớ về bữa cơm thô sơ, bình dị của gia đình… Mọi thứ cứ thế hiện lên, lớn dần trong tâm trí, thôi thúc tôi cố gắng.

Nhiều đêm một mình giữa không gian yên tĩnh xa lạ, tôi nức nở muốn buông bỏ chạy về bên vòng tay yêu thương của mẹ để mà tủi hờn, kể lể hết những chông gai mình trải qua… Nhưng, ngẫm rồi chợt bừng tỉnh, tôi nhớ đến lí do bắt đầu, tiếp tục hoàn thành con đường của một du học sinh dài ngoằn phía trước. Mùa xuân, tết sum vầy, người ta thi nhau kéo vali về quê ăn tết. Riêng tôi, cô đơn với quang cảnh kí túc trống vắng, ánh nắng xuyên qua kẽ lá, hắt lên đôi vai nằm im lìm. Không phải tôi không muốn về, mà vì điều kiện chưa đủ, ước mơ chưa thành, tôi không muốn gia đình phải lo lắng cho tôi mãi mãi. Nhiều khi nghe tin bão lũ, tim tôi như thắt lại, xót xa gọi về, nhận lại vẫn là câu trả lời: “Yên tâm học đi con, bên này không sao cả. Bố mẹ vẫn lo cho mấy đứa em mày được. Tết này vẫn ăn tết ngon lành, đừng lo lắng gì nữa nhé!”. Giá mà trước kia, tôi luôn dành thời gian cho gia đình thì giờ đây, tôi đâu phải hối tiếc vì 22 năm ở bên bố mẹ quá ít, để rồi nỗi nhớ càng thấm sâu khi tết sum vầy càng cận kề…

Xem thêm:  Mối quan hệ của chúng ta yếu ớt tới mức độ nào?

“Nếu mùa xuân này không có con, bố mẹ đừng vì nhớ thương mà sầu muộn!”. Tôi chỉ mong gia đình mình luôn khỏe mạnh để thấy ngày tôi thành đạt, trở về với niềm vui và hạnh phúc. Mong ước của một đứa du học sinh yếu đuối chỉ nhỏ nhoi như thế. Mỗi một mùa xuân qua đi, con người càng trưởng thành và càng cô đơn hơn trong mớ cảm xúc hỗn độn của chính mình. Khi người ta bắt đầu ý thức về thời gian chính là lúc người ta đã già, đủ lớn khôn để hiểu và nhận ra những giá trị của cuộc sống… Đôi khi hạnh phúc chỉ cần được nhớ về người mình yêu thương, thế là đủ… Lại một mùa xuân xa quê, nhớ nhà…

 

Có thể bạn thích

Chuyển nhà

Chuyển nhà

06/05/2022
Mạnh dạn dành lấy tương lai!

Mạnh dạn dành lấy tương lai!

06/05/2022

Theo Girly.vn

BÀI VIẾT LIÊN QUAN

Chuyển nhà

Chuyển nhà

06/05/2022
Mạnh dạn dành lấy tương lai!

Mạnh dạn dành lấy tương lai!

06/05/2022
Con không thể sống mà không mạnh mẽ được!

Con không thể sống mà không mạnh mẽ được!

06/05/2022
Một chỗ trong đời

Một chỗ trong đời

06/05/2022

CHUYÊN MỤC

  • Tâm sự
  • Radio
  • Cuộc thi viết
  • Review sách

Bài mới nhất

  • Buộc mây trời để kiếm một cơn mưa
  • Chuyển nhà
  • Can đảm yêu, can đảm hạnh phúc
  • Tôi nhớ mình của năm ấy từng có một người thương!
  • Nếu con cần, hãy gọi ba

Tìm kiếm

Không có kết quả
Xem tất cả kết quả
Girly - Blog chuyện con gái chúng mình, nơi chia sẻ, tâm sự mọi chuyện.
  • Giới thiệu
  • Liên hệ
  • Điều khoản
  • Chính sách bảo mật

© 2022 - GIRLY.VN

Không có kết quả
Xem tất cả kết quả
  • Trang chủ
  • Bài viết nổi bật
  • Tâm sự
    • Gia đình
    • Tản mạn sống
    • Thơ
    • Tình yêu – Tình bạn
    • Tôi kể
    • Truyện
  • Radio
  • Cuộc thi viết
  • Review sách
  • Đăng bài viết

© 2022 - GIRLY.VN