Mùa…
Xuân đắm mình trong tiết trời âm ấm, dù còn pha phả trong không khí hơi lạnh nhưng đã nguôi ngoai phần nào. Dù còn nhớ nụ cười, ánh mắt vòng tay nhưng khi con người cạn kiệt cảm xúc và nỗi cô đơn trở nên mệt mỏi và cần nghỉ ngơi, cũng là lúc nên hong khô nỗi buồn để gieo trên miền đất màu mỡ ấy những chồi non của hạnh phúc, của niềm tin và hy vọng.
Hè đến. Cơn mưa nặng hạt trut nỗi u phiền xuống miền đất cằn cỗi. Cuộc đời như thể được tắm mát một lần nữa, sạch sẽ thơm tho và gọn gàng. Dù cho những đợt nóng bức cứ liên tục ập đến khiến người ta khó lòng bình tĩnh. Thế mà chẳng ai biết được niềm tin và hạnh phúc của tôi được gieo trồng bằng những cơn mưa chóng vánh mùa hạ. Dù quên hay buông tay kỷ niệm, nhớ lại cũng thấy đẹp. Kỷ niệm ấy là những lần hạ gợn mái tóc em buồn, mây giăng lối mịt mù, chỉ xào xạc những cơn mưa. Tay cầm ô, khẽ cười nhẹ, một cái thật nhẹ, nhưng đủ làm người ta xuyến sao nhớ mãi. Ô cầm, tay nắm chặt.
Thu mang theo cơn mưa giá lạnh cuốn phăng những cơn mưa oi ả chiều hè. Lá thu rụng rơi xào xạc như tiếng ai đó vội rơi nước mắt trong cơn mưa, rồi nắc nẻ cười ào hạnh phúc. Ánh thu dịu ngọt như vòng tay ai trao lặng lẽ bước qua vùng đời ký ức, góp nhặt những yêu thương nhỏ bé, nhưng mãi chẳng thể đủ lớn để níu kéo bàn tay ấy lại. Đường phủ đầy lá cây khô héo, lụi tàn, đôi ba chiếc lá còn đang vất vưởng vương vấn nắng thu cuối hạ như mối tình có cố cũng chẳng thể nguôi ngoai niềm đau thường trực. Còn nhớ độ đầu thu là những ngày ngai ngái bên nhau, chân cùng bước, mắt cùng hướng về nhau nhưng trái tim như chia nhiều ngả, sẻ ra thành nhiều khúc. Ấy là ngày trái tim nát vụn chẳng thèm hàn kết, dù những băng dính yêu thương nơi quá khứ có đủ chặt nhưng cũng chẳng thể được trọn vẹn và nguyên đầy, bởi vết thương gắn lại vẫn để lại vết sẹo dài loang lổ, chắc gì nó không vỡ ra một lần nữa?
Đông đến rồi mang theo cái lạnh lẽo của đất trời, xóa tan hơi ấm và dấu vết của ánh thu ấm áp. Lẩn trốn trong dòng người đông đúc đâu đây là cái hơi ấm tựa lưng ai, là cái ánh mắt thắm thiết mùi mẫn mơn man theo từng hơi thở phả ra, là cái nắm tay nhè nhẹ nhưng đủ sưởi ấm những ngón tay lạnh cóng, rồi hun ấm trái tim đông buốt, những làn hơi vương vấn nơi quá khứ chóng vánh. Một quá khứ khi nhớ lại sẽ chỉ mong manh như hạt mưa phùn nhè nhẹ, nhỏ bé nhưng đủ thấm và đủ làm đau một người mãi nhớ, chẳng nỡ buông tay kỷ niệm. Chắc chẳng ai còn nhớ, ngoài tôi và cô đơn. Ngày đầu đông là ngày lần đầu gặp mặt, nhìn nhau thoáng qua rồi trao cho nhau nụ cười bâng quơ ngài ngại nhưng trong tim luôn khắc sâu bóng dáng người đối diện. Ánh mắt cười tỏa sáng cùng tia nắng mảnh mai và cơn gió đông hời hợt mà lành lạnh, đôi tay buốt giá vì chẳng đủ hơi ấm nung chảy, cái vuốt tóc nhè nhẹ trên khuôn mặt đượm buồn hong hanh niềm tin mãnh liệt. Chắc gì người ấy còn nghĩ đến mình?
Xuân đắm mình trong tiết trời âm ấm, dù còn pha phả trong không khí hơi lạnh nhưng đã nguôi ngoai phần nào. Dù còn nhớ nụ cười, ánh mắt vòng tay nhưng khi con người cạn kiệt cảm xúc và nỗi cô đơn trở nên mệt mỏi và cần nghỉ ngơi, cũng là lúc nên hong khô nỗi buồn để gieo trên miền đất màu mỡ ấy những chồi non của hạnh phúc, của niềm tin và hy vọng. Dù khi nhìn xuống thấy những vết cằn cỗi đã xưa, nhưng vẫn còn mầm cây tươi sống che lấp và thỏa lấp, vẫn còn những màu xanh mới tinh đang chiếm chỗ những niềm tin xám xịt. Xuân đến rồi, không còn lạnh như trước, lòng ấm lên đã đến lúc quên người phải quên. Vì cuộc sống mà, bỏ rơi lầm lỗi trong quá khứ, để đón nhận những điều tuyệt đẹp thầm kín ẩn sâu trong cuộc sống mỗi người. Là tiếng gọi cha mẹ thân thương khi trở về quê hương ăn Tết sau những tháng ngày xa quê nhớ thương da diết, là những giọt nước mắt đọng lại nơi khóe mắt sâu hoắm của mẹ khi nhìn đứa con gái vụng về trở về và ôm mẹ lọt thỏm trong vòng tay bao la sâu rộng trời biển, là tiếng mày nheo đòi kẹo của đứa em út lì lợm ngang bướng mỗi lần chị nó về tay không, chẳng thèm mang quà về cho nó, là những cuộc hẹn gặp mặt lớp cũ, hội tụ những người bạn chí cốt năm xưa, nay mỗi đứa về một nẻo đường nhưng luôn nhớ đến nơi gặp mặt để trở về.
Phạm Thu Minh – Theo Girly.vn