Mẹ con à? Mẹ con là một người nông dân thuần chất, cái nắng mưa khắc nghiệt và những tấm bùn của miền Trung chỉ có thể làm bạc màu áo mẹ, làm mẹ gầy đi nhưng không bao giờ khiến mẹ khô khan đi cả.
Mẹ- Người thương của con. Con sẽ không dùng những câu ca thật đẹp, những lời ru thật êm ả để nói về mẹ như những ai đó đã làm. Bởi con lớn lên từ lời ru ấy nhưng lúc đấy con còn quá nhỏ để có thể nhớ hết những lời ru đó, phải không mẹ? Con chỉ tin nó đã ăn sâu vào trong tiềm thức của con một cách tự nhiên. Và khi được nghe lại lời ru ấy khi mẹ ru các em, con cũng yêu thương và nhớ nhung nó một cách thật tự nhiên. Mà cái gì đã có một cách tự nhiên, đã ăn sâu vào tiềm thức thì rất khó có thể diễn tả bằng ngôn từ, mẹ ạ! Cũng như bây giờ, khi gõ những con chữ này, con cảm thấy thật khó khăn vì những cảm xúc trong con rất khó nói. Vậy nên, con sẽ dùng những kỉ nệm từ khi con nhận thức được mọi thứ để nói về mẹ- người phụ nữ của cuộc đời con mẹ nhé.
Mẹ! Còn đúng 20 ngày nữa là đến sinh nhật mẹ. Mẹ nhớ không? Suốt những năm tháng qua có bao giờ mẹ nhớ đến sinh nhật mẹ không mẹ? Hay mẹ đã lãng quên nó từ rất lâu rồi. Con đã tự hỏi không biết bao nhiêu lần rằng mẹ mua cho mình được bao nhiêu tà áo mới, bao nhiêu chiếc quần hoa. Hai chữ hi sinh gần như ôm trọn cả cuộc đời mẹ. Mẹ hi sinh cho gia đình bé nhỏ của mình, hi sinh cho các con mình được đủ đầy và vui vẻ, hi sinh cho cả những ước mơ của các con đang hình thành ngày một rõ. Mẹ nhận lấy về phần mình những gió mưa, những thiệt thòi.
Mẹ! Con nhớ mẹ. Nhớ những ngày ở nhà, suốt ngày nghe mẹ mắng để rồi đến lúc đi xa, chính con lại thấy nhớ những lời mắng ấy. Con nhớ, con yêu tất cả những gì thuộc về mẹ, nhớ bàn tay nhỏ của mẹ đã bong hết da vì bóc vỏ gỗ và làm đồng,nhớ mái tóc cháy nắng của mẹ, nhớ cả những nếp nhăn và những đốm tàn nhang hiện trên khuôn mặt mẹ. Con yêu thương tất cả
Mẹ! Vào những khoảnh khắc quan trọng trong cuộc đời, con luôn nhìn thấy bóng dáng mẹ ở đó. Ngày con nhận bằng khen, từ sân khấu loay hoay nhìn xuống để tìm bố mẹ. Mẹ vẫy tay con cười rồi tựa vào vai bố, mẹ cười mà nước mắt chảy dài. Trong khoảnh khắc ấy, con biết mẹ của con hạnh phúc đến nhường nào và con cũng biết con sẽ phải cố gắng và thành công hơn nữa. Con chờ những nụ cười hạnh phúc của mẹ.
Mẹ, mọi người bảo con là đứa hạnh phúc nhất trần đời vì có mẹ. Mẹ nghe con kể chuyện như một người bạn, từ chuyện bạn bè, chuyện học hành, chuyện đi chơi… Mẹ sẵn sàng nghe con kể và chưa một lần bảo đó là chuyện quá nhỏ nhặt.
Mẹ còn là người cùng con nuôi nấng những giấc mơ mà con ấp ủ. Con nhớ những ngày ôn học sinh giỏi, 2h sáng con vừa khóc vừa viết bài, con sợ công sức của con sẽ không có kết quả. Mẹ đứng trước cửa nhà, không nhìn con mà nhìn cuốn vở đã nhòe chữ vì nước mắt, mẹ nói: “Trên đời này, mình giỏi thì còn có người giỏi hơn. Chỉ cần con cố gắng là được”. Chưa bao giờ mẹ tạo áp lực cho con.
Con nhớ những ngày ôn thi đại học, không một ngày nào mẹ không xuống nói chuyện với con một lúc. Không một đêm nào mẹ không làm cho con một bữa ăn nhẹ, lẳng lặng pha cho con một gói mì tôm, một cốc nước chanh hay cốc nước ong huyền thoại. Khi con kiệt sức vì thức đêm quá nhiều, mắt mẹ nhòa đi vì lo lắng. Mẹ bóc cho con những viên hoạt huyết hằng ngày vì sợ con lại quên. Mẹ đã cùng con vượt qua nỗi ám ảnh của mùa thi đại học trong những đêm dài thật dài như thế.
Ngày con đỗ đại học, khi tất cả mọi người không ủng hộ con đường con đi, con hoảng loạn trong những lựa chọn và những lời nhận xét, góp ý. Còn mẹ, mẹ chỉ bảo rằng con phải tự lựa chọn con đường của mình, nhưng hãy hứa với mẹ là sẽ đi đến cùng và cố gắng đến cùng. Cuộc đời của con con phải tự chọn lựa. Và bây giờ, con đang bước đi trên con đường đó mẹ ạ.
Rồi những ngày đầu năm nhất, con đã không nói với mẹ rằng vì con ít nói quá nên mọi người không thích con.Con chỉ dám nói với mẹ qua từng trang nhật ký. Cái tết năm đó, con đã nằm bên mẹ và xõa ra hết, nói rằng có người đã bảo con “Bây giờ cảm thấy có lỗi vì ngày trước đã có cách cư xử không đúng với cậu, phải sống với nhau mới biết được ai chân thành”. Và mẹ vuốt đầu con bảo con đừng lo gì cả, người ta sống với con lâu sẽ biết con là người như thế nào. Con nằm im. Con tin lời mẹ.
Mẹ đã không chỉ chăm cho con về thể xác, mẹ còn là người nuôi nấng con về tâm hồn mẹ nhỉ?
Bạn con hỏi mẹ của con làm nghề gì mà tâm lý và tình cảm như vậy. Mẹ con à? Mẹ con là một người nông dân thuần chất, cái nắng mưa khắc nghiệt và những tấm bùn của miền Trung chỉ có thể làm bạc màu áo mẹ, làm mẹ gầy đi nhưng không bao giờ khiến mẹ khô khan đi cả.
Mẹ! Mẹ đã cùng con trải qua những năm tháng của cuộc đời như thế , mẹ đã cùng con nếm những niềm vui và khổ đau của cuộc đời như thế, mẹ nhớ không? Thanh xuân của mẹ đã hòa trong nụ cười và những giọt nước mắt của con.
Mẹ! Cho con dành những lời yêu thương nhất của con đến mẹ – Người đã dành cả cuộc đời mình cho con. Yêu thương!
Theo Girly.vn