Rằng nếu như câu chuyện đó là hư cấu, thì tại sao người ta không để nó có một cái kết có hậu hơn?\r\n Rằng nếu như câu chuyện đó chỉ là một quãng thời gian ngắn ngủi của cuộc đời, thì tại sao người ta không để nó trở thành “một cái gì đó thật đẹp”?\r\n Rằng, nếu biết câu chuyện đó sẽ khắc sâu vào tâm hồn của một ai đó, thì tại sao người ta không để nó trở thành một mảnh kí ức khiến họ hạnh phúc hơn?\r\n Câu chuyện ấy, nói nhớ thì cũng là nhớ, mà nói quên thì cũng là quên. Có lúc vô cùng nhạt nhoà, có lúc lại vô cùng rõ nét. Tưởng chừng như đã lành lặn, nhưng hoá ra vẫn loang lổ vết thương lòng…\r\n Bởi là…\r\n Đêm nối ngày, ngày lại nối đêm. Thứ tồn tại song song với vòng tuần hoàn ấy, cứ tưởng như đã trôi vào quá khứ, bất chợt ùa về, như một con sóng, dạt dào và dữ dội, khiến ta dở khóc dở cười. Hờn có, trách có, đau có, mà nhớ, mà thương cũng có. Ta tự hỏi chính mình: Là bản thân không thể quên, hay thực tình không muốn quên?\r\n Hoá ra…\r\n Thứ mà ta cho là đã vứt bỏ đi lại được cất vào một nơi nào đó trong tâm hồn, thẳm sâu, kín đáo, chẳng ai biết, chẳng ai hay. Thế nên lòng ta mới luôn thường trực một nỗi buồn không tên, hay chính ra: bản thân ta cũng chẳng biết phải đặt tên cho nó là gì?\r\n Tháng 12 này, chẳng một lời nhắn trước, mảnh kí ức không lành lặn ấy mon men theo cái lạnh của mùa đông mà cựa mình tỉnh giấc. Tôi lại cảm thấy lòng mình trống vắng và hụt hẫng đến lạ thường, nhưng lại chẳng thể nào khóc được.\r\n Dẫu vậy…\r\n Nếu như trái tim tôi không chịu buông, tức là còn có lí do để nó níu giữ. Vậy nên, tôi sẽ chờ…\r\n Thời điểm mà bản thân sẵn sàng để quên.\r\n Thời điểm mà tôi được cứu rỗi.\r\n Về một điều gì đó?
\r\n
Thiên Di – Theo Girly.vn
\r\n
Ảnh Nghĩa Trương Flickr