Sài Gòn vào thu thật đẹp, tiết trời thật dễ chịu, những cơn gió nhè nhẹ thổi dễ khiến cho những trái tim nhạy cảm thổn thức. Những vệt nắng màu vàng chiếu xuống những tàn lá xanh lam tạo thành một bức tranh vô cùng lãng mạn. Cảm giác được đắm mình trong gió, trong nắng và trong hương thu thật làm con người ta dễ quên đi những lo âu đời thường. Miên man trong dòng hoài niệm mà mình quên mất cà phê đã chảy hết rồi, giờ là lúc nếm cái vị đắng mà mùi hương của nó mang lại. Quán chiều nay hình như lại mở những bài hát của nhạc sĩ Trịnh Công Sơn?. Là vị nhạc sĩ mà Tôi thích, phải nghe thôi, lâu rồi Tôi không nghe nhạc Trịnh. Lần này phải để bản thân thả hồn trong các sáng tác ấy mới được. Bất giác Tôi nở nụ cười nhẹ trên môi. Có một cái gì đó mơ hồ…nhưng cũng rất cụ thể. À! ra là tiếng của cô bé bàn bên cạnh nũng nịu mẹ đòi ăn kem đây mà…