Về đi em, mái nhà tranh vách nhỏ
Về để thấy cha còng lưng cắt cỏ
Mẹ lui cui trong bếp bữa cơm chiều
Về để thấy những nếp nhăn hằn lên mắt nội ngày một nhiều..
Mẹ của chúng ta ấy mà, đã giành hết tuổi xuân để nuôi dạy con cái, đến khi chúng ta lớn lên mẹ cũng vẫn không quên dõi theo chúng ta mỗi bước chân, luôn là chỗ dựa vững chãi nhất để ta dựa vào lúc mệt mỏi, luôn là nơi bình yên nhất ôm lấy chúng ta khi đớn đau. Mẹ ấy mà, đã dùng cả cuộc đời để yêu thương chúng ta..
Con có mẹ, có cả thế giới.
Đau buồn có mẹ xoa
Khó khăn có mẹ chờ ở nhà
Tuổi thơ con, cứ thế yên bình theo bóng vai gầy của mẹ.
Con thương mẹ!
Thương mẹ!
Vì chúng ta sợ mất gia đình nên chúng ta cùng nhau giữ gìn hạnh phúc. Và nếu lỡ có lần sau cuối, nếu ai đó hỏi, chúng ta có thể mỉm cười mà nói rằng tài sản quý giá nhất chúng ta có chính là những kí ức về GIA ĐÌNH.