Girly
  • Trang chủ
  • Bài viết nổi bật
  • Tâm sự
    • Gia đình
    • Tản mạn sống
    • Thơ
    • Tình yêu – Tình bạn
    • Tôi kể
    • Truyện
  • Radio
  • Cuộc thi viết
  • Review sách
  • Đăng bài viết
Không có kết quả
Xem tất cả kết quả
  • Trang chủ
  • Bài viết nổi bật
  • Tâm sự
    • Gia đình
    • Tản mạn sống
    • Thơ
    • Tình yêu – Tình bạn
    • Tôi kể
    • Truyện
  • Radio
  • Cuộc thi viết
  • Review sách
  • Đăng bài viết
Không có kết quả
Xem tất cả kết quả
Girly
Không có kết quả
Xem tất cả kết quả
Trang chủ Tâm sự Tản mạn sống

Cảm Tác Mùa Xuân – Viết cho một mùa Xuân cô đơn giữa Sài Gòn

29/04/2022 - 11:51:28 (GMT+0700)
trong Tản mạn sống
Share on FacebookShare on Twitter

Viết cho một mùa Xuân cô đơn giữa Sài Gòn

“Tiếng người gọi nhau í ới buổi sớm, bước chân nhanh chóng dồn dập, khu chợ Xuân tấp nập người qua lại. Cô bán hoa bày biện đủ các loại cúc mai, chú viết chữ thư pháp nhẹ nhàng lả lướt ngòi mực, bà bán thịt heo treo đầy những miếng thịt tươi xanh mới mổ sáng nay… Tôi chợt lặng mình giữa không khí rạo rực buổi chợ Xuân Sài Gòn, thèm khát đôi vị mặn nồng chốn quê nhà của cái tết đoàn viên…”

 

Có thể bạn thích

Chuyển nhà

Chuyển nhà

06/05/2022
Mạnh dạn dành lấy tương lai!

Mạnh dạn dành lấy tương lai!

06/05/2022

Sài Gòn đất chật người đông, dân tứ xứ khắp nơi đổ về, còn người Sài Gòn chính gốc không nhiều. 28 tết, Sài Gòn trở nên vắng vẻ lạ thường! Không còn cái đông đúc, ngột ngạt mọi hôm. Cận tết, người người đua nhau đặt vé tàu, vé xe về quê. Người hồi hương nôn nao, rạo rực được sum vầy với gia đình. Người có nhà ở Sài Gòn thì đổ xô đi đường hoa, đi chợ tết, sắm sửa những thứ vặt vãnh để trang trí căn nhà cho có không khí Xuân. Riêng những người xa quê không được trở về, tết đối với họ trở nên dài thườn thượt, cô đơn và chán chường. Đối lập với khu chợ Xuân nhộn nhịp bên kia đường, kí túc xá vắng tanh. Phòng cạnh bên lạch cạch tiếng kéo Vali, cót két tiếng cửa ra vô, tôi lặng mình lắng nghe và cố giương mắt nhìn ra sân trường đầy lá xanh tươi đâm chồi, chợt nhận ra gió xuân vừa ấm áp vừa cô độc. Quay ra nhìn chồng tài liệu chất đống, ngổn ngang chưa chạm đến, tôi lại bắt đầu nơm nớp sợ mùa xuân qua nhanh. Ý nghĩ ấy càng lớn dần khi cả kí túc chỉ còn mình tôi ở lại. Mùa xuân trong veo nhưng lòng tôi lại gợn sóng. Phố thị tuy có chút vắng vẻ nhưng vẫn ùn ùn những đợt xe nối đuôi nhau. Người ta vội vã chở quà đi biếu, tổ chức tất niên linh đình. Ngồi một mình bên chiếc bàn học trong phòng kí túc đếm thời gian, tôi tự thưởng cho mình những ngày nghỉ trước tết, nhưng lòng vẫn mang một nỗi lo lắng xa xôi: làm thế nào để hoàn thành luận văn trước thời hạn? Ra tết, tôi phải chạy đua với công cuộc làm luận và bảo vệ, nếu không làm tốt, vui tết cũng còn nghĩa lý gì đâu! Nghĩ đến đây, tôi lại nhớ gia đình. Nhớ hơi biển nồng nàn mặn chát, nhớ nụ cười của mẹ thân thương, nhớ ánh mắt của cha hiền hòa, nhớ cái ôm của con bé út da diết… Mọi thứ ẩn hiện, quẩn quanh trong trí óc, thôi thúc tôi vùi đầu vào học tập. Tết này, gia đình lại vắng đi một tiếng cười…

Xem thêm:  Cảm Tác Mùa Xuân – Xuân về rẽ qua phố biển

Mùng 1 tết, đường Sài Gòn chính thức vắng bóng người qua. Chẳng còn không khí vui tươi trước đó, nhà nhà đóng cửa im lìm, mùi hoa xuân trong gió đượm nồng, nụ mai bung nở, từng cánh vàng rơi rụng trước hiên, tôi chợt nảy ra ý định mở cửa sổ và ngửi mùi không khí Xuân tĩnh lặng này. Sau đó, tự mình bước ra ngoài rong ruổi qua những con phố, ánh mắt lướt nhẹ qua từng mái ngói cao chọc trời, trộm nghĩ về những bí mật đằng sau mỗi căn nhà, bằng một cách nào đó, mỗi căn nhà đều có một cuộc sống riêng. Có thể bạn đang vui bên niềm vui của mình thì ở đâu đó, cũng có những người đang khóc trong nỗi buồn của chính họ. “Mỗi cây mỗi hoa, mỗi nhà mỗi cảnh”, tôi không cho rằng, tết đến Xuân về, bắt buộc ai cũng phải đón nó theo một cách phổ thông. Có nhiều người quay quần bên mâm cơm gia đình, có những kẻ lo làm với mức lương tăng gấp ba, số khác lại dẫn nhau đi du lịch… Dù là cách nào đi chăng nữa cũng xuất phát từ hoàn cảnh. Lang thang lê bước trên phố với những ý nghĩ tự mình cho là đúng, tôi đánh một vòng quay trở về cổng kí túc lúc nào không hay, bất chợt ngẩng đầu, bắt gặp hình dáng nhỏ nhắn của một phụ nữ trung niên bên kia đường. Người phụ nữ dắt theo chiếc xe đạp thồ, trên yên xe là một bịch ni-lông to đùng, đầu đội chiếc mũi vải xám bạc, người mặc bộ đồ xanh đã có chút bạc màu… Người phụ nữ cúi người nhặt nhạnh những vỏ chai người ta uống vứt vào sọt rác. Tôi bất giác chạnh lòng, lân la bước đến:

Xem thêm:  Gió đầu mùa

– Chào cô! Hôm nay mùng một tết mà cô vẫn phải đi làm ạ? Cả năm mới có một lần tết, sao cô không tự thưởng cho mình ngày mùng 1 để nghỉ ngơi cho khỏe, mùng 2 bắt đầu đi làm vẫn chưa muộn.

– Mùng 1 người ta mới tiệc tùng, vỏ chai nhiều con ơi! Với cả, nghỉ 1 ngày ở nhà cũng mất hết biết bao nhiêu tiền, đi làm có đồng ra đồng vô cho vui con ạ – Người phụ nữ gượng gạo cười đáp.

– Dạ… – Tôi ngập ngừng, bỗng chẳng biết phải nói thế nào, chỉ thấy lòng không dưng có một nỗi buồn trống rỗng.

Mãi miên man suy nghĩ, tôi lại nghe người phụ nữ lên tiếng:

– Tết, hai đứa con lớn nhà cô đi học xa không có tiền về quê, nhà còn mỗi mình cô với đứa con út, mà con út thì nó về ngoại rồi, cô tranh thủ đi ngày mùng 1 lượm được nhiều hàng, cả nhà trông chờ vào công sức lao động của cô, nếu nghỉ thoải mái, không có điều kiện sống cũng vậy thôi con à…

Kéo xuống để xem tiếp sau quảng cáo

Trái tim tôi khẽ buốt nhói, im lìm trong giây lát. Dường như phát hiện ra điều gì, người phụ nữ vội hỏi tôi:

– Thế con cũng không có điều kiện về quê à? Sao thấy còn lẩn quẩn ở kí túc xá vậy?

Tôi bất giác thở dài:

Xem thêm:  Bạn mong muốn điều gì? Thời gian sẽ cho bạn câu trả lời

– Dạ không ạ… Thú thật, con cũng không đủ điều kiện mua vé về quê, mà học hành thì chưa xong, con cần thời gian ở lại để hoàn thành nốt…

Nói đến đây, cả hai chúng tôi đều lặng im, không ai mở miệng nói với ai lời nào. Người phụ nữ lẳng lặng gật đầu với tôi rồi nhẹ nhàng dắt xe rời đi, bóng dáng người phụ nữ khẽ cô đơn, lạc lõng giữa con đường vắng tanh. Còn tôi, đứng chôn chân tại chỗ, hai tay đút vào túi quần, dư âm cuộc trò chuyện ngắn gọn, tưởng như nhạt nhẽo nhưng lại nặng trĩu tâm tư. Tết đoàn viên, Xuân tươi đẹp, nhưng mỗi người lại mang trong mình một nỗi buồn khó nói…

Tôi cho rằng, mỗi người gặp nhau trong cuộc đời đều có một cái duyên, có thể họ sẽ giống nhau ở một khía cạnh nào đấy và cùng chung nỗi niềm, để rồi đồng cảm, thấu hiểu sâu sắc. Tôi và người phụ nữ lượm ve chai có thể chỉ gặp nhau một lần trong đời nhưng chắc sẽ nhớ nhau mãi mãi. Mùa Xuân luôn đến vội vàng, đi nhanh chóng. Với nhiều người, Xuân là dịp tết sum vầy, mang hơi thở đoàn viên; nhưng, đối với số khác, Xuân lại là sự chờ đợi đến cháng chường và cô đơn. Đâu phải cứ nghe Xuân về là lòng nôn nao. Ngẫm cũng lạ! Người muốn Xuân qua nhanh, người lại ôm Xuân luyến tiếc… Tôi tin rằng, đánh đổi thời gian hiện tại sẽ gặt hái được hạnh phúc tương lai. Sau cơn mưa, bầu trời sẽ xuất hiện cầu vồng. Phía cuối chân trời luôn mỉm cười với người không ngừng cố gắng. Sau cái tết này, tương lai của tôi ắt sẽ được vạch ra trang mới tươi đẹp. Với tôi, Xuân luôn mới mẻ nhưng tràn ngập tâm tư…

 

Theo Girly.vn

BÀI VIẾT LIÊN QUAN

Chuyển nhà

Chuyển nhà

06/05/2022
Mạnh dạn dành lấy tương lai!

Mạnh dạn dành lấy tương lai!

06/05/2022
Con không thể sống mà không mạnh mẽ được!

Con không thể sống mà không mạnh mẽ được!

06/05/2022
Một chỗ trong đời

Một chỗ trong đời

06/05/2022

CHUYÊN MỤC

  • Tâm sự
  • Radio
  • Cuộc thi viết
  • Review sách

Bài mới nhất

  • Buộc mây trời để kiếm một cơn mưa
  • Chuyển nhà
  • Can đảm yêu, can đảm hạnh phúc
  • Tôi nhớ mình của năm ấy từng có một người thương!
  • Nếu con cần, hãy gọi ba

Tìm kiếm

Không có kết quả
Xem tất cả kết quả
Girly - Blog chuyện con gái chúng mình, nơi chia sẻ, tâm sự mọi chuyện.
  • Giới thiệu
  • Liên hệ
  • Điều khoản
  • Chính sách bảo mật

© 2022 - GIRLY.VN

Không có kết quả
Xem tất cả kết quả
  • Trang chủ
  • Bài viết nổi bật
  • Tâm sự
    • Gia đình
    • Tản mạn sống
    • Thơ
    • Tình yêu – Tình bạn
    • Tôi kể
    • Truyện
  • Radio
  • Cuộc thi viết
  • Review sách
  • Đăng bài viết

© 2022 - GIRLY.VN