Nỗi xuân
Xuân là mùa của yêu thương, nếu thiếu mất thương yêu, Xuân bỗng chốc phai tàn, nắng sẽ thôi ấm áp, sắc trời sẽ thôi xanh, hoa sẽ thôi hương sắc…
Buổi sớm, sương đọng từng giọt óng ánh trên chồi non xanh mướt, chim líu lo trên cành, trời cao trong xanh, hương hoa dìu dịu. Có gì đó đã thay mới. Hoá ra, chàng Đông đã đi và nàng Xuân đang thẹn thùng ẩn hiện trong vườn…
Người ta nói, Xuân mang niềm vui, gieo rắc sắc tươi.
Mà thật vậy, Đông buồn lạnh giá, chắt chiu nỗi cô lẻ, Thu se se với lá vàng trải kín lối về, Hạ oi ả với tiếng ve kêu, và khi nhắc đến Xuân, như một mặc định rằng đó là nàng vui, là thiếu nữ ngập tràn sức sống, luôn giữ trên môi nụ cười khoe duyên.
Người ta thấy Xuân vui, vì Xuân đến, hoa đua nở, chim reo ca, cái lạnh tan và người đoàn viên. Từng góc phố, mỗi gia đình đều có thanh vị ngọt ngào của Xuân. Sắc vàng hoa mai, sắc hồng hoa đào, sắc đỏ phong bao lì xì, sắc xanh bánh tét, bánh chưng càng tô điểm thêm sự rạng rỡ cho nàng Xuân.
Nhưng ẩn bên trong cái nét hoa rạng ngời ấy, Xuân cũng mang niềm riêng, một gì đó buồn man mác, chút chạnh lòng.
Có ai từng đón Xuân này, hoài niệm Xuân xưa chưa?
Xuân đến, Xuân đi, Xuân lại trở về. Nhưng mỗi năm, là một nàng Xuân khác. Vì khác, nên cảm giác cũng không giống trước, mới sinh ra việc hoài niệm Xuân cũ.
Ngày 30 tết, đi chợ hoa, chợt vô thức mà nghĩ rằng, “Năm ngoái, mình cũng đi mua hoa, hình như cũng ở gian hàng này”. Rồi chẳng phải ai cũng thường tự nhủ nhiều điều, nhưng đều có điểm chung là: “Năm ngoái mình đã…”. Mà hoài niệm, thì lòng lại gợn nhẹ cơn sóng buồn.
Xuân vui là Xuân đoàn viên, vậy nên với những người còn xa quê, vì nhiều lý do không thể trở về bên gia đình, thì có buồn không? Nhìn người người hạnh phúc đủ đầy, tự nhiên tủi thân, lòng chạnh, đau thắt, rồi nước mắt cứ thế mà tuôn. Xót xa. Chua chát.
Và những người Xuân trước bên ta, Xuân này đã xa ta, những cảnh sắc, những điều xưa còn nay mất. Dù cố ý hay vô tình, dù nhỏ bé hay lớn lao đều như một mũi khoan cứ xoáy sâu vào lòng. Nhói. Nhớ.
“Mẹ ơi, năm nay con không về được, mẹ gắng giữ sức khoẻ, năm sau con về mẹ nhé. Mẹ đừng buồn…”
“Năm trước, anh cùng em đón giao thừa, cùng ngắm pháo hoa, vậy mà năm nay…”
“Ba ơi, năm nay nhà mình có bánh chưng không ba? Lâu lắm rồi con không được ăn…”
Khi những nỗi buồn, niềm đau, sự chia xa cứ mãi luẩn quẩn và ám ảnh trong lòng, khi đôi mắt còn ngập những nước mặn đắng, khi những thiếu thốn cơm, áo, gạo, tiền còn bủa vây… Xuân cũng khóc khi Người còn thương đau. Mà lúc đó, Xuân có còn là Xuân nữa đâu.
Xuân là mùa của yêu thương, nếu thiếu mất thương yêu, Xuân bỗng chốc phai tàn, nắng sẽ thôi ấm áp, sắc trời sẽ thôi xanh, hoa sẽ thôi hương sắc…
Xuân đến là vì Người. Người không cười, Xuân không thể cười. Người mang niềm riêng, Xuân cũng có nỗi riêng.
Người mỉm cười, Xuân mới mỉm cười.
Xuân đến trước thềm, nguyện mong Người có thể nở một nụ cười trên môi.
Theo Girly.vn