Nếu mùa xuân không đến
Mùa xuân chạm ngõ, người người nhà nhà lo sắm sửa, trang hoàng. Khắp nơi, ngập tràn sắc hoa tươi mới. Khắp nơi, những giỏ xách đầy ắp rau thịt, giò chả, bánh mứt. Đứng giữa đất trời vạn vật sắp nhón chân sang năm mới, tôi ghi vội cảm xúc, tâm tình của bản thân. Đó là những gì tôi đã thấy, đã cảm từ chính cuộc sống này.
Mùa xuân chạm ngõ, người người nhà nhà lo sắm sửa, trang hoàng. Khắp nơi, ngập tràn sắc hoa tươi mới. Khắp nơi, những giỏ xách đầy ắp rau thịt, giò chả, bánh mứt. Đứng giữa đất trời vạn vật sắp nhón chân sang năm mới, tôi ghi vội cảm xúc, tâm tình của bản thân. Đó là những gì tôi đã thấy, đã cảm từ chính cuộc sống này.
Tôi làm việc trong lĩnh vực truyền thông. Do đặc thù của công việc, những ngày Tết, tôi càng phải rong ruổi khắp các ngã đường để lấy tin và tuân thủ theo lịch trực đã phân công. Tác nghiệp trong mấy ngày xuân, tôi đã có dịp góp nhặt những trải nghiệm, cọ xát khó quên. Dừng chân ở vài bến xe, tôi nhận ra vẻ mệt mỏi, uể oải của nhiều người khi chờ xe quá lâu. Vài đứa trẻ tựa đầu lên chiếc vali, chợp mắt ngon lành. Ai nấy lỉnh kỉnh đồ đạc, thùng hộp. Dáng đi chệch choạc, xiêu vẹo do xách theo quá nhiều thứ. Mệt lả vì chờ đợi, nhưng nghĩ tới cảnh sắp về tới nhà, sắp đoàn tụ với người thân, họ lại nhoẻn miệng cười, nét mặt rạng rỡ, mắt long lanh hạnh phúc. Cái hân hoan, nôn nao đó dường như truyền sang cả tôi. Tôi cảm nhận được sự xúc động, niềm vui khôn tả của họ khi đã mấy năm rồi không thể về quê.
Tại các chợ hoa, dòng người tham quan, mua sắm vẽ nên khung cảnh rộn ràng, tươi trẻ. Những cánh hoa quen thuộc của ngày xuân đồng loạt khoe sắc thắm, hương thơm. Các cô gái xúng xính trong tà áo dài cách tân đua nhau tạo dáng, selfie bên hàng hoa kiểng. Các ông bố, bà mẹ trẻ thì làm đủ trò cho mẫu nhí cười để có được tấm hình đẹp. Người bán người mua trao đổi rôm rả. Mấy chiếc xe vận chuyển cúc, mai, đào… hối hả đi đi về về. Tết đã đến thật gần. Một năm mới lại đến. Vui, rộn rã, nhộn nhịp là những từ tôi nghe được từ phần đông người dân. Tôi chúc họ tân niên vui vẻ. Họ mỉm cười đáp lại: “Cưng cũng vậy nghen!”. Không quen biết gì nhau, chỉ vô tình gặp gỡ mà lòng bỗng ấm lạ. Đúng là mùa của yêu thương.
Xuân vui tươi, xuân háo hức là vậy, nhưng lẩn khuất đâu đó luôn có những câu chuyện làm mình se lòng. Một người mẹ bán số đi tìm đứa con bị u não, u mắt bị lạc đã mấy hôm. Nước mắt lã chã trên gương mặt hốc hác, chị bảo bình thường dễ kiếm được ngay, nhưng sao lần này tìm hoài chẳng thấy. Lạc mất con, chị chẳng còn tâm trí đâu mà nghĩ Tết này mua gì, nấu gì nữa. Phố thị mỗi lúc tưng bừng hơn, ngập tràn câu đối đỏ, hoa quả. Còn chị, ánh mắt vẫn quay quắt khắp muôn phương với hy vọng thấy con, gặp con. Chị lo Tết nhất mà con mình không rõ ngủ ở đâu, có đói không, sợ hãi không? Hàng ngàn câu hỏi cứ thế hiện lên. Càng nghĩ, khóe mắt chị càng đỏ hoe. Và, tôi có thể cảm nhận được nỗi đau đó đã lan truyền sang mình ra sao, như thế nào.
Không éo le như chị, song trường hợp của một sinh viên năm nhất khác cũng ít nhiều để lại trong tôi niềm suy tư. Quê em ấy ở miền Tây, chẳng phải ngoài Trung hay Bắc xa xôi nên có thể về nhà bất kỳ lúc nào. Nhưng vì muốn đỡ đần cha mẹ làm công nhân, em quyết định đi làm thêm dịp Tết, từ hôm 19 tháng Chạp âm lịch. Tôi cảm thán khen em giỏi dữ vậy. Em gãi gãi đầu, ấp úng: “Dạ, chị em nói để có va chạm, vốn sống với người ta”. Tôi cười, nghĩ thầm “Cũng biết suy nghĩ đấy”. Không làm phục vụ hay giữ xe như phần đông các sinh viên, em theo bạn về một nơi hẻo lánh ở Đồng Nai để phụ việc trong một trang trại. Nhớ nhà, nhớ cha mẹ lắm. Nhiều lúc tắm heo, rửa chuồng, em buồn buồn tủi tủi. Em bảo giao thừa người ta quây quần bên gia đình, còn em quây quần với mấy con ỉn. Không biết đường hoa, phố ông đồ gì hết. Tôi nói với em rằng, quả là buồn thật đó, nhưng mọi việc rồi cũng qua, ít ra em sẽ có một mùa xuân đáng nhớ với đầy ắp những trải nghiệm.
Làn gió và ánh nắng ngày xuân mơn man da thịt. Nhạc xuân vang vang khắp ngõ. Tôi nhìn lại mình. Tôi đã chuẩn bị chào đón năm mới chưa hay vẫn đang chúi mặt vào công việc. Với cá nhân tôi, tôi đón Tết, vui Tết qua những điều mình tiếp xúc, nhìn thấy trong lúc tác nghiệp trên phố phường. Niềm vui của người khác là niềm vui của mình. Họ sung sướng, tôi hạnh phúc lây. Họ nôn nao, tôi chộn rộn lây.
Năm mới, ai cũng hy vọng có nhiều điều mới. Mùa xuân, mùa của đất trời giao hòa, vạn vật hữu duyên. Đi giữa tháng ngày này, lòng người như phơi phới, mê say. Những dự định, kế hoạch ấp ủ như được tiếp thêm lửa. Thế nên, tôi tự hỏi nếu mùa xuân không tồn tại thì muôn vật sẽ ra sao? Hẳn sẽ rất buồn, vì đây là thời khắc thiêng liêng, tình tự của năm. Nếu mùa xuân không đến, người ta sẽ không biết cảm giác vỡ òa khi đoàn tàu về quê lăn bánh. Người ta sẽ không có kỷ niệm thức canh nồi bánh chưng, bánh tét; sẽ không có tấm hình chụp cảnh mẹ quê xào mứt, làm dưa chua; trẻ con thì xun xoe quần áo mới, phong lì xì. Và còn rất rất nhiều điều khác nữa. Mùa xuân quá tuyệt vời, kỳ diệu phải không?
***
Tắt máy tính, gấp lại quyển sổ tay, tôi vươn vai tận hưởng cái không khí ướp đầy hương xuân. Tôi sửa soạn mấy túi quà rồi chạy tới một mái ấm mồ côi nơi ngoại ô. Tôi lớn lên ở đây. Tôi đã trải qua nhiều mùa xuân, nhiều cái Tết với đại gia đình thân yêu, ấm áp ấy. Những cái Tết đặc biệt mà không phải ai cũng hiểu thấu, nhận ra.
Theo Girly.vn